Nói chơi hay còn gọi là
nói đùa, nói giỡn.
Người thường hay nói chơi đến khi sự việc thực tế xảy ra lúc
đó có kêu gọi mọi người thì cũng không ai tin, do đó dễ xảy ra chuyện đau lòng.
Nói chơi hay nói đùa quá chớn đôi khi dễ mang họa vào thân. Như có cậu bé kia
hay có tật nói chơi một hôm cậu ta cao hứng vừa chạy vừa la làng, nhà con bị
cháy rồi b...à con ơi ra cứu dùm. Mọi người tưởng thiệt vội vàng co ba chân bốn
cẳng phóng nước đại đến nhà cậu bé bất chấp nguy hiểm để chữa cháy. Khi đến nơi
mọi người đều chưng hửng lúc ấy cậu bé nói tỉnh bơ con cao hứng nên nói chơi
vậy thôi. Có người phải bỏ việc của mình dỡ dang nên trong lòng tức tối vô
cùng, xài xể cậu bé một hồi rồi bỏ về.
Không ngờ vài ngày sau do cậu bé nghịch ngợm chơi trò đốt đèn nên tai họa bắt đầu ập đến, nhà cháy thiệt, cậu ta hoảng hồn la lên! Cháy nhà bà con ơi, cứu dùm con bà con ơi. Lúc này nghe tiếng kêu cứu nhưng mọi người tưởng cậu ta đùa cợt như lần trước nữa, nên không ai thèm chạy đến giúp. Cho đến khi căn nhà phát cháy lớn mọi người chạy đến thì sự thật quá phũ phàng, không còn kịp nữa rồi chỉ trong thoáng chốc căn nhà đã hoàn toàn bị thiêu rụi.
Không ngờ vài ngày sau do cậu bé nghịch ngợm chơi trò đốt đèn nên tai họa bắt đầu ập đến, nhà cháy thiệt, cậu ta hoảng hồn la lên! Cháy nhà bà con ơi, cứu dùm con bà con ơi. Lúc này nghe tiếng kêu cứu nhưng mọi người tưởng cậu ta đùa cợt như lần trước nữa, nên không ai thèm chạy đến giúp. Cho đến khi căn nhà phát cháy lớn mọi người chạy đến thì sự thật quá phũ phàng, không còn kịp nữa rồi chỉ trong thoáng chốc căn nhà đã hoàn toàn bị thiêu rụi.
Lời nói chơi rất
nguy hại, nếu nói chơi để vui một chút thì không sao nhưng tốt nhất không nên
nói chơi thường xuyên, vì khi nói thiệt thì khó ai tin. Như cậu bé trong câu
chuyện trên vì hay nói chơi nên khi có việc hoạn nạn xảy ra lúc đó nói thiệt
thì cũng không ai tin.
Nói chơi hay nói thêm nói bớt là thái độ sống thiếu nhân
cách đạo đức dễ làm cho ta và người dễ hiểu lầm nhau. Có người có tật hay nói
thêm nói bớt để cho vui, nhưng vô tình làm sức mẻ tình cảm với nhau, họ hay
thêm mắm thêm muối làm cho mọi người nghi ngờ lẫn nhau có khi dẫn đến tranh cãi
ấu đã chỉ vì lời nói không đúng. Nói thêm nói bớt nói không đúng sự thật để làm
người hiểu lầm nhau mà sinh ra oán giận hận thù, đó là lời nói của kẻ thiếu
hiểu biết cho nên người trí sẵn sàng cảm thông và tha thứ. Còn ta nếu có lỡ lầm
như vậy hãy nên tập nói lời chân thật, chuyện có nói có, chuyện không nói
không, hoặc không biết chính xác thì không nên nói, tốt nhất hãy nên nói những
gì có lợi cho ta và người, không nên nói những gì làm tổn hại cho nhau.
Do đó,
trước khi muốn nói điều gì ta phải nên cân nhắc kỹ càng xem lời nói đó có tác
hại vì cho ai không, xem xét và quán chiếu như thế rồi mới nói và ta chỉ nói
những gì cần nói mà thôi chớ không nên nói thêm nói bớt mà sinh hiểu lầm nhau.
Thường thì khi ghét ai ta hay bươi móc chuyện riêng tư của người đó ra để mà
nói, nhằm mục đích để hạ nhục người, nhằm mục đích để trả thù
người, nhằm mục đích để thỏa mãn cơn giận. Khi ghét ai hay thù ai, ta lúc nào cũng tìm cách dèm pha nói xấu muốn cho người đó khổ đau, muốn cho người đó mất mát. Chúng ta đang sống với nhau mà đói không cho ăn, khát không cho uống, chờ đến lúc người thân qua đời rồi ta mới bày binh bố trận nhưng cũng chỉ để nói khoác lát khoe khoang với mọi người cho vui mà thôi. Tôi có người bạn từ phương xa hay nói lời khoe khoang sáo rỗng, thích làm ra vẻ ta đây. Tôi hỏi anh đời sống ở quê nhà thế nào, anh nói cái gì cũng có chẳng thiếu cái chi. Biết tay này láo phét, tôi mới hỏi chắc xứ anh cà rem nhiều lắm. Anh kể một hơi nào là cà chua, cà pháo, cà cuống, cà cong, riêng cà rem thì ăn không hết nên mới phải phơi khô để dành. Không nên nói những lời quá cao siêu khi ta chưa làm được, như mình chưa chứng đạo mà dối gạt người nói rằng ta chứng để đươc người cung kín khen ngợi mà cúng dường.
người, nhằm mục đích để thỏa mãn cơn giận. Khi ghét ai hay thù ai, ta lúc nào cũng tìm cách dèm pha nói xấu muốn cho người đó khổ đau, muốn cho người đó mất mát. Chúng ta đang sống với nhau mà đói không cho ăn, khát không cho uống, chờ đến lúc người thân qua đời rồi ta mới bày binh bố trận nhưng cũng chỉ để nói khoác lát khoe khoang với mọi người cho vui mà thôi. Tôi có người bạn từ phương xa hay nói lời khoe khoang sáo rỗng, thích làm ra vẻ ta đây. Tôi hỏi anh đời sống ở quê nhà thế nào, anh nói cái gì cũng có chẳng thiếu cái chi. Biết tay này láo phét, tôi mới hỏi chắc xứ anh cà rem nhiều lắm. Anh kể một hơi nào là cà chua, cà pháo, cà cuống, cà cong, riêng cà rem thì ăn không hết nên mới phải phơi khô để dành. Không nên nói những lời quá cao siêu khi ta chưa làm được, như mình chưa chứng đạo mà dối gạt người nói rằng ta chứng để đươc người cung kín khen ngợi mà cúng dường.
Trong nhà Phật, gọi đó là tội đại vọng ngữ nặng nhất trong các tội nói
dối. Người hay ngồi lê đôi mách nhất là các chị em phụ nữ hay có cái tật hể xúm
lại là nói đủ thứ chuyện trên đời, chuyện gì cũng nói, chuyện đúng chuyện sai,
chuyện gì cũng có, chuyện năm trên xóm dưới, chuyện trong nhà ngoài phố, chuyện
nhỏ xé ra to. Bởi vậy có câu châm biến rằng ba người phụ nữ gặp nhau thành cái
chợ chồm hỗm là có lý. Ở đây chúng tôi nói một số người thôi, chớ không phải
quơ đũa cả nắm mong rằng phái đẹp hãy thông cảm cho. Cũng có rất nhiều chị em
phụ nữ không bao giờ ngồi lê đôi mách, họ biết kiệm từng lời ăn tiếng nói để
làm đẹp lòng người.
Ai có tật nói nhiều hãy nên thận trọng, việc gì cần nói thì
nói, còn không thì thôi, không biết thì dựa cột mà nghe, không biết thì phải
học hỏi chớ không nên nói càn nói bướng. Không nên nói lời điêu ngoa xảo trá
hay bịa đặt thêm bớt nhằm để gạt gẫm dụ dỗ người khác, khiến người nhẹ dạ cả
tin say mê lầm lạc. Phao tin đồn nhãm chuyện nhỏ xé ra to, chuyện một nói mười,
nói để cho bỏ ghét vì không ưa người đó. Người ta mãi mãi hiểu lầm, ghét nhau
cung vì lời nói thổi phồng này, hạng người như vậy ta gọi là hạng người lẽo
mép. Vấn đề này thường thì phụ nữ nhạy hơn nam giới, tôi lúc trước khi chưa đi
tu thường hay ra chợ uống cà phê để nhìn ngắm các nàng. Nếu mà có máy ghi âm
như bây giờ ghi lại thôi là đủ thứ chuyện trên đời, có nhiều chị em sàng từ
hàng này qua sạp nọ mà tán dốc đủ thứ chuyện trên đời, có khi quên cả giờ nấu
ơm cho chồng con ăn.
Cho nên vì cái miệng mà hại cái thân, chúng ta hay có tật
ngồi lê đôi mách toàn là nói chuyện của thiên hạ không.
Cho nên sống ở đời, chúng
ta phải cẩn thận giữ gìn lời nói, lời nói đã thốt ra không bao giờ lấy lại
được, do đó người xưa dạy uốn lưỡi bảy lần trước khi nói. Lời nói giống như tên
bắn đi bay tới cho đến khi trúng đích, cũng vậy lời nói khi phát ra giống như
đinh đóng vào cột dù có nhổ cây đinh ra, nhưng cột kia bị loang lổ không còn
trơn láng như bình thường nữa. Thật ra trong cuộc sống này lời nói giúp cho mọi
người biết yêu thương nhau, biết thông cảm nhau, để cùng nhau chia vui sớt khổ.
Nhưng cũng chính lời nói này làm cho mọi người hiểu lầm nhau, gây gổ nhau, chửi
mắng nhau và dẫn đến giết hại nhau. Lời nói cũng giống như con dao hai lưỡi
vậy, biết nói lời tế nhị nhẹ nhàng thì ta và người cùng an vui hạnh phúc.
Tóm
lại nói chơi vui vẻ với nhau một chút thì được, không nên nói chơi thường
xuyên, không nên nói thêm nói bớt, không nên loan tin bậy bạ, không nên nói lời
dụ dỗ làm mê hoặc lòng người mà tự làm cho mình chuốc lấy khổ đau và làm cho
người khác tổn thương trầm trọng cũng vì lời nói.
(Trích "Giá trị lời nói" - Thích Đạt Ma Phổ Giác)
(Trích "Giá trị lời nói" - Thích Đạt Ma Phổ Giác)
XEM THÊM:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét