Thứ Tư, 3 tháng 9, 2014

Số Mệnh Của Con Người Có Phải Đã Được Định Sẵn Từ Trước?

Ảnh


Triều đại nhà Thanh, bên cầu Tiên Kiều ở Hàng Châu có một gia đình họ Hứa, nghe nói, trong nhà của gia đình đó có một con quỷ chuyên thắt cổ người; một người tên là Chu Thập Nhị làm nghề giết mổ gia cầm gia súc, ỷ
vào sự dũng mãnh của bản thân, cầm dao mổ heo lên lầu nhà đó, đốt nến nằm ngủ.
Sau canh ba, ánh nến biến thành màu xanh, quả nhiên có một bà lão tóc tai bù xù, cầm một sợi dây đến. Chu Thập Nhị dùng đao chém bà, bà lão liền dùng dây thừng trói anh ta, đao chém vào sợi dây, dây thừng đã đoạn; nhưng trong chốc lát liền dài lại, hoàn hảo như lúc đầu; dây thừng quấn trên cây đao, đao cũng giống như sương mù, bị dây thừng cuốn quanh.
Hai người chiến đấu thật lâu, bà lão dần dần không còn khí lực, mắng: “Chu Thập Nhị, ta không phải sợ ngươi, đơn giản là vì ngươi còn phúc phận, còn có mười lăm ngàn đồng chưa đạt được, cho nên, ta tạm thời bỏ qua cho ngươi. Chờ ngươi đạt được số tiền kia, lại đến xem thử thủ đoạn của Kim lão nương!” Nói xong, bà lão kéo dây thừng bay đi.
Chu Thập Nhị đi xuống lầu, đem chuyện này kể cho mọi người, mọi người nhìn thấy đao của anh ta, trên nó có vết máu màu tím, hơn nữa rất hôi. Hơn một năm sau, Chu Thập Nhị bán đi nhà ở, kiếm được mười lăm ngàn đồng. Đêm đó, anh ta quả nhiên đã chết.
Quyển sách này ghi lại tuy đơn giản, nhưng đã nói ra một Pháp lý vô cùng sâu sắc trong cuộc đời một người: Chính là phúc lộc của một người đã được định trước. Quỷ hồn của bà lão lần trước không thể thắng, là vì tuy bà ở không gian khác thấy phúc phận của Chu Thập Nhị đã tận, nhưng còn mười lăm ngàn đồng chưa đạt được. Sau này khi Chu Thập Nhị bán đi nhà ở, vừa đủ mười lăm ngàn đồng, chính là phúc lộc đã dùng tận; quả nhiên như bà lão nói, màn đêm buông xuống liền chết.
Có thể thấy được, lời xưa truyền lại, thực lộc tận thì mệnh tận, không phải là một câu nói bừa.
Thật ra, mỗi người sinh ra đều có một túi tiền (Ngoại trừ chết yểu hoặc chết oan), túi tiền mỗi người lớn nhỏ là không giống nhau; người có phúc đức lớn, túi tiền có thể mang được ngàn, vạn đến trăm triệu, người phúc đức nhỏ, túi tiền chỉ chứa mười vạn trăm vạn hoặc ít hơn.
Đương nhiên, bối cảnh thời đại khác nhau, giá trị tiền cũng khác nhau, ví như có thể chia làm ba loại túi tiền, lớn,vừa và nhỏ . Người từ nhỏ mà mang theo túi tiền lớn thường có tỷ lệ nhỏ nhất (ví như năm 2014, toàn cầu chỉ có 1645 người), là phải từ kiếp trước, nhiều kiếp trước tu thành được phúc đức lớn, đưa đến kiếp này, chuyển đổi thành tỷ phú.
Phần lớn đều là người bình thường, bình thường chỉ có thể mang túi tiền nhỏ đi đầu thai, đủ bình thường ăn, mặc, ở, đi lại, có thể ấm no là được. Cũng có một phần ít người mang theo túi tiền vừa, chính là giai tầng trung lưu như giới chuyên nghiệp, kỹ thuật, khoa học kỹ thuật, quản lý, cùng với các thành phần tri thức khác.
Toàn bộ xã hội, các ngành các nghề, nhiều vô số, đều là có sinh mệnh cao cấp an bài, tiến hành đâu vào đấy, tương đương một cái giỏ một cái hố, người người đều từ trong số mệnh của mình mà sống, làm việc trong một giai tầng nhất định, đó là phúc phận từ kiếp trước, hoặc nhiều kiếp trước của mỗi người mà tạo thành.
Nếu có người muốn phá vỡ hiện trạng này, muốn dựa vào bản thân hoặc các nhân tố xã hội khác, từ túi tiền nhỏ muốn tiến vào giai tầng tỷ phú, như Trung Quốc hiện nay, chính là một xã hội biến đổi không còn bình thường, một thời kỳ hỗn loạn, hết thảy pháp chế không kiện toàn, tự do cạnh tranh trong kinh doanh chưa được thành lập, trong tình huống mà kiểm soát dân chủ hoàn toàn khuyết thiếu, vì vậy họ đều dựa vào các con đường không đúng đắn và các mối quan hệ bất chính, mà thật sự đã tạo nên không ít tỷ phú.
Đương nhiên, có một số người thật sự là có mệnh tỷ phú, tức là trong số mệnh có phúc đức nhiều, điều này từ trong Bát Tự có thể nhìn ra được, loại người này có thể bảo trì tài sản, bởi vì đó là thứ mang theo từ trong số mệnh.
Nhưng có một nhóm người, cũng là tỷ phú trong xã hội ngày nay, nhưng trong mệnh của họ lại không có phúc đức tỷ phú, nhưng ngày nay lại tạm thời đạt được, cuối cùng cũng sẽ mất đi, phải dùng tính mạng hoặc tai ương lao tù mà hoàn trả lại, bởi vì đó là Phép tắc của vũ trụ, lực lượng vũ trụ cân bằng những chuyện này.
Chuyện này như trò đu dây, bạn có thể gặp được cơ hội hiếm có khó tìm mà đạt được tiền tài tỷ phú, nhưng sẽ nhanh chóng trở lại vị trí ban đầu, bởi vì đó không phải là điều bạn đáng được, dù đã nhận được cũng sẽ mất đi; bởi vì trong số mệnh của bạn không có phúc đức lớn như vậy. Hết thảy tiền tài trong cuộc sống, hưởng dụng vật chất đều dùng đức trong mệnh của bản thân mà đổi lấy.
Gần đây, báo chí Trung Quốc đưa tin: Tại sao các tỷ phú Trung Quốc lần lượt mất mạng? Theo phóng viên báo “Tin tức kinh tế” hàng ngày thống kê, từ đầu thập niên đến nay, liên tiếp xuất hiện nhiều vụ án đột tử của các giám đốc xí nghiệp nổi danh hoặc những công ty thị trường chứng khoáng; vẻn vẹn từ tháng 1/2010 đến tháng 7/2011, trong vòng 19 tháng, đã xuất hiện 19 giám đốc, chủ tịch, quản lý cấp cao qua đời, đa số vì bệnh bộc phát đột tử mà chết.

Trong những người đó, có 6 người hơn 36 tuổi, 5 người hơn 40 tuổi, 7 người hơn 50 tuổi; đều đang ở độ tuổi trẻ trung cường tráng lại chết sớm, tỷ lệ cao hơn rất nhiều so với những người làm công việc khác, quả thật không bình thường chút nào!
Cũng có bài báo viết: 10 năm gần đây, có 73 tỷ phú tại Trung Quốc đã chết oan chết uổng, phần lớn là trung thanh niên, là hiện tượng vô cùng hiếm thấy. Đó không phải là tỷ lệ chết bình thường, nó chiếm trị trí thứ hai, gần với tỷ lệ tử vong của cảnh sát,.
Trong 73 người chết, 15 người vì tranh chấp làm ăn mà bị giết chết; 17 người không chịu được áp lực tự tử chết; 7 người đã xác định là chết vì bệnh, nhưng có rất nhiều tin đồn; 14 người vì làm ăn trái pháp luật mà bị xử tử hình; 19 người vì dốc sức kiếm tiền mà qua đời vì bệnh, bình quân tuổi thọ của những người này là 48 tuổi.
Cho nên có người nói, ở Trung Quốc, tỷ phú là nhóm nghề nghiệp có nguy cơ cao, cũng có người phân tích nói, bởi vì nó có sứ mệnh lớn, có trách nhiệm và tinh thần phấn đấu, mới khiến những tinh anh này trổ hết tài năng, cũng bởi vì địa vị cao, gánh chịu trách nhiệm phát triển tồn vong của công ty, rất nhiều quản lý cấp cao đã đến mức quên mình, bỏ qua đồng hồ sinh học trong cuộc sống cá nhân, quên nhu cầu của người nhà, bỏ qua thể xác và tinh thần.
Còn có say rượu, hút thuốc, ít vận động, thức đêm, mệt nhọc, thể chất a-xit, nguyên tố vi lượng mất ổn định, ô nhiễm môi trường…rất nhiều nguyên nhân.
Nhưng chả lẽ những ngành nghề khác không tồn tại những nguyên nhân trên sao? Như ngành sản xuất mỏ, nông dân cày cấy giữa trời nắng gắt, kiến trúc, cửu vạn … công nhân các ngành nghề khác, so với tổng giám đốc, chủ tịch, quản lý thì vất vả hơn không biết bao nhiêu lần, nhưng không xuất hiện tỷ lệ tử vong cao như vậy, tìm những nguyên nhân bên ngoài là phân tích không thông vấn đề này.
Hơn nữa, tỷ phú (chỉ tài sản vượt qua 1 tỷ USD) ở Trung Quốc, trong năm 2014 trên toàn thế giới có 1645 người chỉ chiếm 152 người, so với 492 tỷ phú của Mỹ thì ít đi vài lần, nhưng không thấy hiện thượng nhiều tỷ phú chết non ở độ tuổi trung tráng niên như vậy, chẳng lẽ tỷ phú nước Mỹ không khổ cực, không lao lực, không chịu áp lực lớn? Họ sẽ không có sứ mệnh lớn, trách nhiệm và tinh thần phấn đấu? Bọn họ làm tổng giám đốc, chủ tịch rất dễ dàng sao? Không phải vậy.
Bởi vì nước Mỹ là một xã hội mà quy tắc tự do cạnh tranh đã vô cùng thành thục, tăng thêm giám sát của truyền thông, người dân tự do tuyển cử, pháp chế kiện toàn, ngăn chặn phần lớn những thủ đoạn không bình thường, đường dây, quan hệ bám váy các loại để phát tài, vì vậy ngăn chặn cơ hội của những người vốn không có mệnh tỷ phú dựa vào cơ hội bất chính, thủ đoạn bất chính hoặc nhân duyên nào đó mà đi vào hàng tỷ phú. Tỷ lệ những tỷ phú mà không phù hợp với tiêu chuẩn và bị phép tắc vũ trụ đào thải này đã được giảm bớt rất nhiều.
Những người có mệnh tỷ phú, trong số mệnh vốn có phúc đức lớn như vậy, cho nên dù gây dựng sự nghiệp gian khó thế nào, công tác vất vả ra sao, trải qua bao nhiêu gian khó, khi vận mệnh của những người này chưa đạt được thành tựu xứng đáng, thì sẽ không chết sớm, đây chính là sự khác nhau căn bản giữa họ.
Xã hội loài người có một quan niệm thâm căn cố đế, cho rằng người làm việc càng nhiều, càng cố gắng, chỗ tiền kiếm được sẽ càng nhiều; đơn cử người Trung Quốc thường nói, làm nhiều được nhiều, là thiên kinh địa nghĩa (hợp với đạo lý của đất trời). Thật ra, cái mà người ta gọi là dựa vào sức lao động công tác trong xã hội kiếm được tiền, trên thực tế chính là lấy số tiền có trong túi số mệnh của mình đưa ra mua bán bên ngoài, đổi thành tiền của quốc gia hiện thời mà thôi.
Nếu tiền trong số mệnh của bạn sử dụng hết quá sớm, thọ mệnh của bạn trong kiếp này cũng chấm dứt. Cho nên Chu Thập Nhị bán đi phòng ở, tưởng là buôn bán lời mười lăm ngàn, thật ra chính là đem mười lăm ngàn cuối cùng trong số mệnh của mình dùng hết, cho nên liền chết. Người tại trong mê, nhìn không rõ, bà lão Kim thủ không bị trói buộc trong thân người, có thể nhìn thấy chân tướng, nên mới biết trước được khi anh ta dùng hết số tiền kia sẽ phải chết.
Cái mà con người gọi là kiếm tiền, thật ra chính là hao phí tiền từ trong số mệnh của mình mà được, lợi nhuận càng nhiều, tiền trong số mệnh mang theo càng ít, khi tiền kiếm được vượt qua số tiền trong mệnh của người nào đó, mượn một câu tục ngữ: người này chính là game over rồi. Hơn nữa, trong đó còn liên quan đến một vấn đề, tiền mang theo từ số mệnh, cùng tiền kiếm được trên thế gian, là có bản chất khác nhau.
Tiền mang theo từ số mệnh là một hình thức tồn tại của đức, là sinh có thể mang theo đến, chết có thể mang theo đi, tùy theo nguyên thần của người đó mà đi. Một khi đem nó chuyển đổi thành tiền tài trong cuộc sống này, tức là đi ra làm công kiếm tiền, dẫu người đó kiếm được là USD, hay nhân dân tệ, liền trở thành một đống giấy sinh không mang theo đến, chết không mang theo đi mà thôi.
Như vậy xuất hiện một vấn đề, một người trong cuộc sống cố gắng phấn đấu kiếm tiền, chẳng khác nào cố gắng đem đức quý giá trên người mình chuyển đổi thành một đống giấy phế liệu không thể dùng ở không gian khác mà thôi, giống như dùng vàng để đổi thành đá.
Mọi người cố gắng vất vả, chỗ tiền kiếm được, phần lớn chi tiêu vào việc mua biệt thự, quần áo đồ dùng; theo công tác thống kê, một biệt thự xa hoa, có 70% diện tích là để đó không dùng; một phòng quần áo đồ dùng, có 70% là không cần. Cả đời dẫu kiếm được nhiều tiền hơn nữa, 70% là giữ lại cho người khác chi tiêu. Mà hết thảy những điều này, đều phải dùng thứ quý giá nhất trong sinh mệnh của bạn – đức mà đổi lấy, bạn cảm thấy có lợi sao?
Xã hội hiện nay ở Trung Quốc tồn tại một loại hiện tượng phổ biến, chính là mọi người đều hướng đến tiền, đều tiếp nối nhau kiếm tiền, phát tài, hết thảy hoạt động xã hội đều vây quanh tiền. Làm như vậy, trên thực tế chẳng khác nào vội vàng đem đức của mình tiễn đưa ra ngoài, đem đức trong sinh mệnh đổi thành tiền giấy, có thể đổi bao nhiêu liền đổi bấy nhiêu, đổi không được nữa, đức dùng hết rồi, liền lừa gạt cướp đoạt, có khác chi liều mạng! Đây cũng một trong những nguyên nhân tạo ra rất nhiều người trong xã hội phải chết oan chết uổng.
Trái lại, xã hội nước ngoài, người dân không xem kiếm tiền là mục tiêu duy nhất trong cuộc sống, thực tế là một ít quốc gia ở Châu Âu, người dân càng coi trọng cuộc sống nhàn nhã, thoải mái dễ chịu, tự do tự tại, cuộc sống không ràng buộc, kiếm tiền chỉ là một trong những phương thức để duy trì cuộc sống, thực sự không phải là mục đích duy nhất đây mới là cuộc sống bình thường của con người.
Cuối cùng, nói thêm câu nữa, tiền cũng không phải bạn muốn kiếm liền có thể kiếm được; cũng không phải bạn không muốn kiếm tiền thì tiền sẽ không đến. Người trong số mệnh có đức lớn, hoặc người trong số mệnh có nhiều phúc đức không dùng, lúc được thời vận giúp đỡ, dù bạn không có ý định kiếm tiền, tiền tài kia cũng sẽ vô tình mà tự động tìm tới tận cửa nhà của bạn, bạn không nhận không được.
Có một số người làm lụng cả đời, chỗ kiếm được tiền vừa vẹn tương xứng với số tiền mang theo trong túi số mệnh của mình, thì chính là lúc về hưu tuổi già, nếu bạn còn muốn làm tiếp kiếm thêm nhiều tiền; hoặc về hưu rồi, nhưng tiếp tục ra ngoài kiếm tiền, bạn sẽ rất nhanh phát hiện, tiền bạn kiếm được sau này liền tiêu mất một cách không thể hiểu được, hoặc bị người khác dùng, hoặc lái xe gặp chuyện không may, cần phải dùng mấy ngàn (nhân dân tệ) để sửa chữa, đây là vì túi tiền bạn kiếm được đã đầy, bạn lại thêm tiền vào, tăng thêm bao nhiêu, tự nhiên sẽ bị rò rĩ bấy nhiêu, tương đương với làm không công. Nếu không ngộ, phải dùng tính mệnh để hoàn trả, hết thảy đều thuận theo tự nhiên là tốt nhất.
Có thể nhìn ra, kiếm tiền không phải là mục đích duy nhất trong cuộc đời, cũng không phải kiếm được càng nhiều tiền càng tốt, đủ chi tiêu trong sinh hoạt, hơi có lợi nhuận là tốt rồi, vì sinh mệnh của mình mà tích thêm nhiều đức, đó mới là trân quý nhất, là điều duy nhất có ý nghĩa.
Thái Nguyên

Nguồn vietdaikynguyen.co

Không có nhận xét nào: